Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Tôi đã lầm khi ngủ với anh

Tuyết ngồi dậy, mặc áo quần và thấy tim mình đau nhói. Thắng nhìn cô, níu tay xuống giường như muốn có thêm một cuộc truy hoan nữa.


Tuyết tỉnh dậy, lặng lẽ nhìn quang cảnh xung quanh mình. Đó là một căn phòng sạch sẽ trong khách sạn. Dưới nền nhà, áo quần ngổn ngang. Còn bên cạnh cô, người đàn ông ấy nằm kế bên, không áo, không quần. Đưa tay ôm nhẹ lấy thân mình, Tuyết cảm thấy ghê tởm vì những gì mà cô đã làm. Cô những tưởng mình sẽ vui khi đạt được mục đích đặt ra. Nhưng không, ngày hôm nay, cảm giác trong cô chỉ còn lại là sự khinh bỉ chính mình và gã đàn ông nằm cạnh mình mà thôi.



Tuyết yêu mê muội Thắng. Một mối tình đơn phương mà Tuyết không thể nào nói ra. Có nhiều cô gái cũng yêu đơn phương như Tuyết, họ có thể nói lên tình cảm của mình dù bị từ chối đi chăng nữa. Nhưng Tuyết thì không thể được. Mỗi ngày qua đi, cô chỉ biết ôm ấp bóng hình của người đàn ông đó mà mơ tưởng nhưng không bao giờ dám nghĩ có một ngày cô sẽ có anh. Bởi vì Thắng là chồng sắp cưới của Huyền – người bạn thân từ thủa nhỏ của Tuyết.



Tuyết nhớ, lần đầu tiên Huyền dẫn Thắng về giới thiệu với cô, cô đã không thể nào thoát khỏi ánh mắt hút hồn của người đàn ông đó. Đôi mắt Thắng đẹp, đa tình và lôi cuốn người đôi diện. Tuyết cứ thế ngây người ra mà chìm đắm trong đôi mắt ấy. Ngay lúc đó thôi, Tuyết đã có cảm giác mình đang bước chân vào một tội lỗi nhưng cô cũng không kiểm soát được chính mình. Cô dường như đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng tim mà không có cách nào thoát ra nổi.
Hơn 2 năm Huyền và Thắng yêu nhau cũng là ngần ấy thời gian Tuyết yêu đơn phương Thắng. Cô tìm mọi cách để được gần anh nhưng phải không lộ liễu để tránh sự nghi ngờ của Huyền. Vậy là để tránh sự ngờ vực ấy, Tuyết chỉ có thể nhân danh một người bạn để quan tâm đến Thắng. Từ ngày hai người họ yêu nhau, Tuyết cảm thấy cay cú với cuộc đời. Bởi lẽ cô thấy mình chẳng kém Huyền điều gì, vậy mà tại sao Huyền lại có được tình yêu của Thắng còn cô thì không? Mỗi lần nhìn họ hạnh phúc bên nhau, trái tim Tuyết như bị ai đâm cả trăm nghìn mũi kim. Cô hậm hực lòng ghen, ấm ức và khó chịu. Còn mỗi khi hai người họ giận nhau là Tuyết lại cảm thấy có thêm chút hi vọng. Vì họ giận nhau mà Tuyết lại có cơ hội nhiều hơn để gần Thắng. Lúc đó Thắng thường cần người ở giữa là Tuyết nói giúp để đôi bên làm lành. Những khoảng thời gian riêng tư của Thắng và Tuyết đã làm cô cảm thấy ấm lòng hơn.



Tuyết cũng tự biết rằng cô đã ích kỉ và xấu xa đến thế nào khi đem lòng yêu Thắng và tìm cách tiếp cận anh. Nhưng suy nghĩ đó chỉ len lỏi trong đầu rất ít bởi vì cô cũng có lí của riêng mình. Cô nghĩ rằng tình yêu làm gì có tội. Nào có ai điều khiển được con tim mình và chắc gì tình yêu của Huyền với Thắng đã là tình yêu đích thực. Tuyết đã tự an ủi mình bằng suy nghĩ đó và tự cho phép mình tiếp tục yêu Thắng dù biết anh là người yêu của cô bạn gái thân thiết nhất với mình.



Cũng đã có đôi lần Tuyết định dừng lại nhưng cô không thoát ra được. Cô bị ám ảnh bởi ánh mắt, nụ cười của Thắng. Tuyết có cảm giác Thắng cũng có tình cảm với mình. Bởi vì thi thoảng anh vẫn nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến và đầy ẩn ý. Chính sự lập lờ đó của Thắng càng làm Tuyết hi vọng và không từ bỏ. Để rồi đêm qua, cô đã phạm sai lầm…
Tối qua, Tuyết đã lấy hết can đảm để bày tỏ tình cảm của mình với Thắng. Cô tự cho mình cơ hội đó thay vì chờ đợi. Tuyết cũng đã sẵn sàng cho việc bị từ chối. Nhưng cô cần điều đó để có thể chấm dứt chuỗi ngày yêu trong vô vọng. Tuyết hẹn gặp Thắng đến khách sạn và hồi hộp chờ đợi. Tuyết không dám nghĩ rằng anh sẽ đến vì đó không phải là nơi dành cho những cuộc hẹn thông thương. Nhưng cuối cùng Thắng đã xuất hiện, với vẻ ngoài bảnh bao nhất có thể.



Tuyết đứng từ xa nhìn người đàn ông đó rồi khẽ khàng thú nhận: “Em yêu anh”. Dường như chỉ đợi có vậy, Thắng lao vào ôm lấy Tuyết rồi hôn cô. Cảm xúc lúc đó trong Tuyết như vỡ òa. Bao ngày mong ngóng, bao ngày chờ đợi và hi vọng. Cô khao khát một vòng tay yêu thương, một nụ hôn mãnh liệt của Thắng… giờ đây mị thứ đang là sự thật. Thắng thì thầm vào tai Tuyết: “Anh biết là em thích anh, anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi”…



Và cuối cùng, Tuyết đã lên giường cùng Thắng trong cơn đê mê của cảm xúc và sự yếu đuối của lí trí. Lúc đó, Tuyết vất bỏ mọi giá trị con người, mọi tình nghĩa với người bạn thân chỉ để chạy theo thứ cảm xúc đang đốt cháy con người cô. Tuyết hòa vào làm một với Thắng. Hai con người đó giũ bỏ mọi thân phận để chìm ngập trong thứ tình yêu sai lầm.
Sáng nay, Tuyết tỉnh dậy trong một cảm giác thật đớn đau. Nỗi đau đó đến từ việc cô nhận thức được mình đã làm điều gì. Nhưng cao hơn tất cả, là cô hiểu ra bản chất con người của Thắng. Hắn ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường, cũng chỉ là một kẻ sẵn sàng lên giường với gái chứ không hề cao ngạo như cách mà anh ta thể hiện. Trong khoảnh khắc đó, Tuyết thấy thương Huyền vô cùng. Có lẽ cô sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều như vậy nếu như Thắng từ chối cô. Bởi vì điều đó chí ít ra còn cho Tuyết một chút sĩ diện rằng cô đã yêu một người đáng để yêu. Nhưng đổi lại, Thắng tầm thường hơn cô nghĩ…



Tuyết ngồi dậy, mặc áo quần và thấy tim mình đau nhói. Thắng nhìn cô, níu tay xuống giường như muốn có thêm một cuộc truy hoan nữa. Tuyết quay lại nhìn người đàn ông mà hơn 2 năm qua cô đã thầm thương yêu. Trong mắt cô bây giờ, Thắng không còn chút giá trị nào nữa cả:



“Có lẽ tôi đã nhầm. Tôi sai rồi. Nếu anh còn là một con người, xin anh hãy yêu thương Huyền tử tế. Huyền không giống tôi, cô ấy đáng được trân trọng. Cầu xin anh, hãy giữ lại chút niềm tin cuối cùng trong tôi”.
Tuyết bước ra khỏi khách sạn, cô tự nhủ với lòng mình sẽ chôn sâu bí mật này trong lòng. Và ngày mai thôi, cô sẽ rời đi thật xa, để quên đi nông nổi ngày hôm nay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét