Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Bác sĩ bảo cưới

Tờ phiếu siêu âm thai của Hạnh chẳng khác nào gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu bố mình giữa mùa đông lạnh buốt giá.


Hạnh về, ngập ngừng nói với bố mẹ, giọng rất yếu ớt và ấp úng: "Thưa bố mẹ, con có chuyện muốn nói với bố mẹ ạ!". Nói rồi, Hạnh không dám ngẩng lên nhìn bố mình, cô biết chắc ông đang nhìn cô con gái rượu với ánh mắt sắc lẹm. Ngồi trong phòng bố mẹ, Hạnh lấy hết can đảm thưa chuyện với bố mẹ.

- Bố, mẹ! Chuyện là con lỡ có thai với anh Việt rồi...


Vừa nói, Hạnh vừa đưa tờ hình ảnh siêu âm thai cho bố mẹ xem. Bố Hạnh nhìn lướt qua tờ giấy trên tay con gái, lập tức ông phản ứng ngay: "Loại mất nết, bố nuôi nấng, dạy dỗ mày thế nào mà giờ mày bắt bố mẹ 'đeo mo vào mặt' ra đường hả?". Dứt lời, ông đập bàn một cái rõ mạnh, bước chân ra khỏi phòng với vẻ mặt vô cùng giận dữ.

Hạnh là cô con gái duy nhất của ông bà. Bố mẹ Hạnh cùng là giáo viên đã về hưu. Ngay từ bé, Hạnh đã được bố mẹ rèn luyện khá khắt khe, nề nếp. Lần trước, khi Hạnh đưa Việt về ra mắt, Hạnh đã bị bố mắng một trận tơi bời vì dám yêu đương khi còn đi học, trong khi lúc ấy Hạnh đã học năm cuối Đại học, chỉ vài ba tháng nữa ra trường. Mẹ Hạnh phải lựa lời nói mãi, phân tích đủ kiểu bố cô mới "tha tội" cho con gái.

Lần này, chuyện cô thông báo trót có bầu khi chưa cưới với người yêu chắc chắn là tin "động trời" với bố cô. Đời nào ông tin được đứa con gái ông dạy dỗ đến nơi đến chốn, học hành tử tế, ngoan ngoãn lại "hư hỏng" thế được.

Điều trớ trêu nữa là Hạnh có bầu với Việt - người mà bố cô kịch liệt phản đối. Còn nhớ, ngày Hạnh đưa Việt về nhà, cô giới thiệu là "bạn", song ông đã tinh ý nhận ra đó chắc chắn là người yêu của con gái. Ngay tối hôm đó, ông gọi riêng Hạnh vào phòng, chất vấn đủ kiểu, cuối cùng Hạnh phải thú nhận mối quan hệ của hai người. Một phần ông tức tối vì Hạnh mải yêu đương khi còn đang đi học, mặt khác, ông không chấp nhận được việc Hạnh kết bạn với Việt, tất cả cũng vì phong cách “ất ơ” của Việt. Việt vốn là dân kiến trúc, tính lại nghệ sĩ nên anh để tóc dài, buộc đằng sau, râu ria dài, quần áo rách rưới, bụi bặm...

Sau buổi ra mắt hôm đó, bố Hạnh gay gắt nói với con gái: "Bạn bè cũng không chơi được với loại ấy chứ đừng nói yêu đương. Bố cấm tiệt!". Sợ bố, Hạnh không dám cãi lại nửa lời. Hai người "rút vào" bí mật.


Đôi lần, mẹ Hạnh hỏi nhỏ con gái, cô cũng tâm sự thật là hai người thật lòng yêu nhau, muốn tính chuyện lâu dài. Hạnh biết, mẹ cô cũng không mấy thiện cảm với Việt song không phản đối quyết liệt như bố. 3 năm sau buổi ra mắt đó, cũng là chừng ấy thời gian cô đã có công việc ổn định, chưa một lần nào Hạnh dám đưa Việt về nhà một lần thứ hai vì cô thực sự sợ đối mặt với "ánh mắt đỏ ngàu, vẻ mặt hằm hằm" của bố.

Hạnh đã nghĩ đến chiêu thuyết phục Việt từ bỏ "xì tai" bụi bặm, đóng vai trai ngoan để về gặp bố mình. Tuy nhiên, ý tưởng này bất khả thi vì tính bố Hạnh rất cứng nhắc, ông đã không có thiện cảm từ đầu thì chẳng đời nào ông thay đổi thái độ. Rồi cô quay sang chiêu bài thuyết phục khác: "Nhìn bề ngoài thế thôi chứ anh Việt đứng đắn, tốt tính lắm bố ạ. Chúng con thật lòng yêu nhau....". Tiếp đó, cô nhờ mẹ "đá đưa" thêm, vậy mà tình hình vẫn không được xoay chuyển.

Yêu nhau đã gần 7 năm, cứ ai nhắc đến chuyện cưới xin, Hạnh lại đau đầu, mệt mỏi. Khi ở Hà Nội không sao, hễ lần nào về quê, nghe những lời nói cứng rắn của bố, cô lại tảng lờ đi khiến ông tin rằng con gái mình đã chia tay người yêu.

Tờ phiếu siêu âm thai của Hạnh chẳng khác nào gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu bố mình giữa mùa đông lạnh buốt giá. Sáng hôm sau, Hạnh thấy râu ria bố đâm ra tua tủa, mắt ông trũng xuống, ông gọi cô vào và nói: "Chuyện đã thế rồi, đưa nó về đây rồi bàn bạc cưới càng sớm ngày nào càng tốt ngày ấy". "Ha ha, được cưới rồi" Hạnh thở phào sau câu nói của bố, nhưng nhìn ánh mắt buồn rười rượi của bố, cô lại chạnh lòng.

3 tuần sau, đám cưới của Hạnh và Việt diễn ra đúng như mong đợi của cặp đôi yêu lâu này. Tuy nhiên, lòng Hạnh trĩu nặng: "Người khác cưới thì vui mà mình thì buồn vô hạn. Mình đã lấy được người mình mong đợi sau khi đấu tranh rất mệt mỏi, thậm chí phải giở chiêu bài dùng phiếu siêu âm giả để nhận được cái gật đầu miễn cưỡng của bố. Thực sự là quá bế tắc nên mình mới phải giả dối như vậy. Sau khi cưới, mình đã định sẽ nói thật với bố, nhưng sợ rồi sự thật nói ra càng khiến bố sốc hơn nên đâm lao phải theo lao. Cũng may mà vợ chồng mình có con ngay nên bố có lẽ không nghi ngờ gì chuyện tờ phiếu siêu âm giả kia cả".

Hạnh cũng cho biết thêm dù không hài lòng về chàng rể "nghệ sĩ", "ất ơ" cho lắm nhưng từ khi cô sinh con, mối quan hệ giữa con rể - bố vợ cũng xích lại gần thêm chút ít. Cô không hy vọng bố mình sẽ từ ghét mà quay sang yêu quý con rể bởi đó là chuyện "khó hơn lên trời", Hạnh chỉ mong sẽ không xảy ra mâu thuẫn đáng tiếc nào giữa hai người để cô phải hối hận vì đã bảo vệ tình yêu đến cùng bấp chấp việc phải dối trá và làm bố cô buồn lòng, thất vọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét