Đàn ông như một đứa trẻ lớn xác. Vô tư, ngốc nghếch và bản năng, đó là bản chất của họ. Chính vì thế, sự ích kỷ chiếm hữu trong họ cũng lớn như lòng sĩ diện . Nhưng rồi, sáng mai, họ sẽ nâng niu ta như ấp ôm một hình nhân đã trở thành máu thịt. Vì thế, không phải người con trai nào cũng xấu xí cả đâu…
Sau cuộc giao hoan, anh và cô nằm lặng lẽ trên giường. Họ không nói gì. Khẽ khàng, anh rút điếu thuốc, châm lửa rồi đưa lên miệng. Giữa không gian máy lạnh kín bưng, làn khói ấy uốn éo tìm đường bước vào tâm khảm đa chiều của con người. Cô nhìn đôi mắt ấy, mông lung và xa xăm. Bỗng chốc, cái cảm giác im hẫng sau khi làm tình khiến cô sợ hãi. Dường như, trước và sau cơn khát dục, ta là hai con người khác nhau. Khi dòng ái tình trôi theo những “tinh binh”, con trai thẫn thờ. Và với nữ giới, lúc cái cảm giác ẩm ướt ngừng bám riết, họ cũng bình tĩnh và lạnh lẽo hơn. Điều đó luôn làm cô khó chịu ở anh và cả chính mình.
Nhưng, đó là quy luật. Có cao trào… ắt phải có suy thoái.
Anh quay sang nhìn cô, thì thầm:
- Lần đầu của em dành cho ai?
- Quan trọng sao hả anh? – Cô hỏi lại.
- Ừ! – Anh đáp trả gọn lỏn.
- Một thằng khốn, vậy thôi!
- Em có ân hận không?
- Không. Bởi em đã cháy hết mình trong cái đêm ấy. Chẳng có gì ân hận cả. Dù đó là gã đàn ông tồi, thì em cũng đã dâng hiến hết mình.
- Vậy sao?
Câu hỏi của anh rơi vào thinh lặng. Bước xuống giường, anh lặng lẽ mở cửa, ra ngoài ban công. Gió thốc vào cô lạnh buốt. Cô thấy bóng hình ấy xa xăm lắm. Gò má anh như hóp lại,và trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt người con trai cô yêu như trở thành kẻ khác. Giây phút đó, cô chợt hiểu: Anh thất vọng vì cô không phải lần đầu của anh.
Uất nghẹn, khóe mi cô ướt đẫm. Cô đưa mắt chăm chú vào thân hình mình trong gương, nhìn bờ ngực nở nang. Áp mũi vào làn da vẫn còn thơm mùi hương nước hoa thoang thoảng, cô hít một hơi thật sâu. Cô nhận ra mình đẹp quá. Cái tuổi mơn mởn của người con gái xuân thì. Nhưng sao…đàn ông lại để ý chỗ sâu thẳm ấy, vào bờ mông, khuôn ngực mà quên mất đi sự ngọt lịm của làn da, của đôi tay trắng, của vị môi anh đào. Và hơn hết, là một tình yêu trinh nguyên, dẫu đã lên giường với bao kẻ trước nhưng với ai cũng chân chất, trọn vẹn.
Vậy cớ sao, anh lại thế…
Cô bật khóc nức nở. Vội vàng mặc lại quần áo, cô chỉ muốn thoát khỏi đây. Rời khỏi bóng hình người con trai ích kỷ. Anh vội quay lại.
- Em làm gì vậy?
- Đi về. – Cô đáp thẳng thừng - …Anh thất vọng em không phải lần đầu của anh phải không? Đàn ông các anh chỉ cần vậy thôi phải không?
- Anh không như vậy.
- DỐI TRÁ!
Cô thét lên rồi dằn dỗi bỏ đi. Bên ngoài trời mưa và cô chỉ biết chạy. Phía sau, anh gào thét tên cô. Giữa muôn ngàn âm thanh ấy, tiếng anh lọt thỏm trở thành thanh âm nhỏ bé nhưng sao quyến rũ đến lạ. Nó từng là tình yêu của cô. Và bây giờ, tiếng nói của anh là niềm đau không thể xóa nhòa. Cô dầm mình trong mưa để cho những giọt nước xoáy thẳng vào khuôn mặt đớn đau, khuấy động bờ vực của những mảnh tình vụn vỡ.
Đàn ông ích kỷ.
Đàn ông vô tâm.
Đàn ôn tệ hại.
Mọi người đàn bà cũng phải thốt lên những điều đó ít nhất một lần trong cuộc đời. Và kì lạ là, họ vẫn yêu đàn ông, như thể đó là sinh khí vậy.
Băng qua đường, cô cảm thấy bàn tay anh ôm chặt lấy cô. Anh gào lên.
- Em làm gì vậy?
- Anh có yêu tôi đâu! Anh chỉ yêu cái màng trinh thôi. Đồ chiếm hữu ích kỷ!
Anh sững người trong chốc lát. Rồi bất ngờ, anh ôm lấy cô. Giọng anh vỡ toác ra:
- Đàn bà tụi em…đúng! Anh muốn là lần đầu của em. Nhưng sao em không hiểu, đó là bản chất của tụi anh. Phải…ích kỷ là bản chất của tụi anh. Nó cũng là yêu. Yêu thì ai chẳng ghen tức chiếm hữu hả em? Phải, anh buồn khi không phải lần đầu của em, nhưng sao em không nói rằng… rằng mọi thứ đã qua và bây giờ anh là hạnh phúc tuyệt vời nhất của em trên giường và trên đời này?
Cô lặng người đí. Giọt nước mắt của cô lăn dài. Khum hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, cô hôn anh. Nụ hôn ướt át của mưa. Nụ hôn mặn chát của nước mắt. Cái cảm giác ấy lại trở về. Là khi lưỡi anh lùng sục tìm nguồn cơn hơi ấm trong tận cuống họng đang ứ nghẹn lại cảm xúc của cô. Là đôi môi thô ráp, hoang sơ ngẩn ngơ trượt dài trên mảnh da thịt mà vệt son đã bao lần tô thắm nó. Và trong cơn hấp lực không thể cưỡng chế, họ biết rằng, mình đã thuộc về nhau.
Đàn ông như một đứa trẻ lớn xác - vô tư, ngốc nghếch và bản năng - đó là bản chất của họ. Chính vì thế, sự ích kỷ chiếm hữu trong họ cũng lớn như lòng sĩ diện. Nhưng rồi sáng mai, họ sẽ ôm ta vào lòng, vẫn nâng niu ta như ấp ôm một hình nhân đã trở thành máu thịt. Vì thế, không phải người con trai nào cũng xấu xí cả đâu…
Còn nếu trên đường đời gặp kẻ chỉ biết đi săn tìm lần đầu của nữ giới mà không màng yêu thương, hãy mỉm cười và bước tiếp. Bởi đơn giản, muốn có được hoàng tử, cần phải hôn rất – rất nhiều con ếch. Hãy tin rằng người bước lên thánh đường cùng bạn sẽ chấp nhận tất cả những gì từ bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét